Tu Thân – Tề Gia – Trị Quốc – Bình Thiên Hạ. Từ xa xưa ông tổ mấy đời lão nông rân tui đây đã dạy vậy rồi. Nhưng mà tui thấy… giờ chả ai theo cái này cả.

Uh thì có thể là Trị Quốc hay Bình THiên Hạ gì gì đó rồi Tề Gia sau cũng được. Nhưng mà sống cả chục năm nay tới giừ thì thấy nhiều người chả Tu mà cứ lập Gia, đòi quản Quốc nên cuối cùng toàn phá Gia, rồi phản Quốc ko hà!

Thế… tu là gì? Mà sao nó quan trọng rứa?

Từ này thì nói chung là mỗi người mỗi cảm nhận, mỗi định nghĩa, nông rân tui thì ngày ngày cày cuốc, ăn ba bữa, uống mấy lít nước để sống qua ngày nên cái tu của tui nó cũng nhẹ nhàng thôi. Chả cần phải vào chùa, vào nhà thờ, chả cần phải tụng kinh cho nhiều… mà chỉ cần biết và hiểu về nó là được. Thật ra thì vô chùa hay nhà thờ, người ta cũng dạy làm người phải vậy, phải biết vị tha này nọ, phải biết cái này lúc nào đúng lúc nào sai, phải biết tu tâm dưỡng tánh ra sao, hành xử thế nào với mọi người, rồi phải rèn phải bỏ đức tính gì… thực chất các cuốn kinh ngoài kể về các vị Phật vị Thánh và những điều tuyệt vời họ làm được thì còn lại họ cũng giống như nhau, cũng dạy con người phải biết Tu Thân mà thôi!

Ấy vậy mà… có lắm người Tu chưa biết đến đâu nhưng cứ vác chuyện so sánh này nọ ra rồi lôi kéo người khác vào đạo của họ. Chuyện này nó cũng giống như việc bán hàng vậy, thật sự thì việc kể xấu về đối thủ trước mặt khách hàng là điều rất rất chi cấm kị, mà luật bây giờ còn cấm điều đấy nữa ấy chứ (cái này ko nói ở VN à nha!)

Cho nên bởi… tu khó lắm anh chị nông rân ơi!

Mỗi cái chuyện vượt qua cám dỗ khi tu đã khó rồi đừng nói là chuyện giác ngộ. Hay đánh giá việc này đúng hay sai cũng đã khó khăn khi tu rồi chứ đừng nói là cám dỗ.

Lấy ví dụ: nếu bình thường bạn vô thần, và có kiến thức, có ý thức. Bạn đang nuôi một cái hồ đầy cá, bỗng có 1 con bị bệnh thì bạn sẽ cách li nó ra liền. Để chữa bệnh cho nó, hoặc trường hợp tệ hại nhất là nó chết vì bệnh thì nó chết một mình, không ảnh hưởng tới những con cá còn lại. Nhưng mà… khi bạn tu, và hơi “nặng lý thuyết” thì bạn sẽ có khả năng giữ con cá đấy trong hồ vì cảm thấy… tội cho nó. Và thế là sau đó cả đàn cá đi tong. Đấy là chuyện đúng sai đấy!!!

Hay nói qua chuyện thả chim, thả cá phóng sinh đi. Cái này có thể nói là chuyện cám dỗ! Bạn bị cái nhà buôn chim sẻ, cá hú họa rằng là thả cá – chim phóng sinh để lấy phước lấy lộc. Nhưng mà có khi nào bạn nghĩ lại cho thật kĩ, thì đó là SÁT SINH chứ ko phải phóng sinh ko? Vì XH càng có nhiều người cả tin dễ bị cám dỗ như bạn, thì nhu cầu cá và chim sẽ tang lên. Và thế là họ lại càng bắt nhiều hơn, mà bắt nhiều hơn thì số chim chết do vận chuyển, để lâu trong lồng hoặc chết do kẹt lưới lúc bắt sẽ chết nhiều hơn so với việc mọi người không PHÓNG SINH như vậy ko?

Rồi còn cả những vụ rùm beng các nhà sư trẻ dính tới tiền nong, scandal, tình ái nữa… à mà cả án mạng nữa chứ! Đấy, đấy là minh chứng cho việc tu chưa tới đấy!!! Vì nó khó lắm…

Cơ mà tui thì tui nghĩ đơn giản thôi! Tu… là cảm nhận thế giới quang và hòa hợp rồi góp phần tốt hơn với cái thế giới quang đấy. Thì nó cũng giống như sáng tạo, chúng ta chỉ cần cảm nhận và xem xét những điều cơ bản đơn giản của thế giới xung quanh mình thôi, rồi ngẫm nghĩ và tìm ra một thứ gì đó hợp lí nhất mà ứng xử… vậy là tu! Tui tu tiên đấy…

Thế… bạn có kiên nhẫn khuấy cho kĩ cái ly chanh mật ong mà mình pha cho nó đều vị không? Đó cũng là tu đấy…

Author

Write A Comment